Nếu biết trăm năm là hữu hạn
Nếu biết trăm năm là hữu hạn
Phạm Lữ Ân là bút danh chung của cặp vợ chồng nhà báo – nhà văn nổi tiếng tại Việt Nam. Tuy không công khai danh tính cụ thể, nhưng hai con người đứng sau bút danh ấy đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong lòng bạn đọc bằng thứ văn chương giản dị, tinh tế và thấm đẫm cảm xúc. Những bài viết của Phạm Lữ Ân thường xuất hiện trong chuyên mục “Người lớn không khóc” trên báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần, nơi họ chia sẻ những suy nghĩ về cuộc sống, tuổi trẻ, tình yêu, sự trưởng thành và cả những điều bình dị nhất đời người.
Điều làm nên sức hấp dẫn đặc biệt trong văn phong của Phạm Lữ Ân chính là sự kết hợp giữa lý trí và cảm xúc, giữa chất suy tư tỉnh táo với sự mềm mại của trái tim. Văn của họ không ồn ào, không cầu kỳ, nhưng luôn khiến người đọc dừng lại, lặng người, và đôi khi, rơi nước mắt. Nếu biết trăm năm là hữu hạn là tập hợp những bài viết tinh tuyển nhất, cũng là tác phẩm tiêu biểu định hình phong cách của họ – lặng lẽ mà sâu sắc, bình dị mà đầy chất nhân văn.
Mô tả tóm tắt :
Nếu biết trăm năm là hữu hạn là một tuyển tập gồm hơn ba mươi bài tản văn ngắn, mỗi bài là một lát cắt của cuộc sống, một góc nhìn về con người, tình cảm, và hành trình lớn lên. Tựa như một người bạn đồng hành, cuốn sách không lên lớp dạy dỗ, không giảng giải đạo lý, mà chỉ nhẹ nhàng thủ thỉ, tâm tình.
Từ những dòng viết về tuổi trẻ bồng bột đến những chiêm nghiệm về tình yêu vụn vỡ, từ sự mỏi mệt trong vai trò người lớn đến khát khao được là chính mình, mỗi bài viết là một tiếng nói đồng cảm, một lời nhắn nhủ rằng bạn không cô đơn giữa thế gian rộng lớn này. Có khi là lời an ủi những trái tim từng tan vỡ. Có khi là lời đánh thức giữa guồng quay tất bật của đời sống. Và cũng có khi là sự nhắc nhở về giới hạn của thời gian – rằng đời người chỉ một lần sống, nên hãy biết trân trọng từng khoảnh khắc.
Nếu biết trăm năm là hữu hạn giống như một cốc trà ấm đặt bên cửa sổ trong một buổi chiều lặng gió – không phô trương nhưng đủ sức giữ người đọc ngồi lại, chậm rãi lật giở từng trang. Mỗi bài viết là một mảnh gương phản chiếu nội tâm, một lời thủ thỉ cho những tâm hồn đang loay hoay giữa ngã ba của cuộc đời.
Phạm Lữ Ân không lên án, không phán xét, chỉ mở ra một không gian để ta được phép yếu mềm, được quyền buồn bã, được chấp nhận rằng mình không cần phải mạnh mẽ mọi lúc. Đó là không gian mà người lớn cũng có thể khóc, người trẻ cũng có thể mệt, và ai cũng có thể dừng lại để hỏi bản thân: rốt cuộc mình sống vì điều gì?
Điều đặc biệt ở tác phẩm này là sự gần gũi đến kỳ lạ. Có thể bạn sẽ tìm thấy chính mình trong những đoạn viết về một mối tình cũ, một người bạn đã xa, hay một nỗi cô đơn lặng lẽ không ai thấu. Và khi gấp sách lại, bạn không còn thấy trống rỗng – mà thấy lòng mình được lấp đầy bằng sự đồng cảm, bằng những suy tư bình dị mà sâu sắc.
Một, hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, vì cuộc đời không chờ ai. Đừng đợi đến lúc mất đi mới biết trân trọng, đừng đợi thời gian trôi qua mới tiếc nuối những điều chưa làm. Mỗi ngày được sống là một món quà, hãy biết ơn và tận dụng nó bằng trái tim chân thật nhất.
Hai, sự yếu đuối không phải là điều đáng xấu hổ. Chúng ta không cần lúc nào cũng phải mạnh mẽ. Việc dám thừa nhận mình đang mệt, đang đau, đang sợ – đôi khi chính là sự can đảm lớn nhất.
Ba, hạnh phúc không đến từ những điều lớn lao, mà từ sự an yên trong chính tâm hồn. Một buổi sáng không vội vã, một lời hỏi han chân thành, một ánh mắt biết lắng nghe – đôi khi chỉ vậy là đủ để ta thấy đời đáng sống.
Bốn, tuổi trẻ không phải để trở thành ai đó, mà là để học cách hiểu chính mình. Đừng quá bận tâm đến sự kỳ vọng của người khác. Bạn không cần trở thành “ai đó đặc biệt”, bạn chỉ cần là phiên bản trọn vẹn nhất của chính mình.
Năm, thời gian là hữu hạn, nhưng yêu thương thì có thể là vô tận. Đừng ngại nói lời yêu, đừng tiếc những cái ôm, đừng chần chừ trong việc quan tâm đến những người ta thương. Bởi vì “nếu biết trăm năm là hữu hạn”, thì còn chần chừ gì mà không sống sâu, sống thật và sống tử tế?
“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu...”
“Người lớn không khóc, nhưng không có nghĩa là không buồn.”
“Bạn không cần trở thành ai đó, bạn chỉ cần là chính mình – tốt hơn ngày hôm qua một chút.”
“Tình yêu không phải là điều khiến người ta hạnh phúc mãi mãi, mà là điều khiến người ta dũng cảm sống tiếp.”
“Chúng ta trưởng thành không phải nhờ số năm đã sống, mà là nhờ những lần học cách buông bỏ.”
Link mua sách :
Gợi ý sách cùng thể loại