Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc theo một cách nào đó
Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc theo một cách nào đó
Thảo Thảo là cây viết trẻ thuộc nhóm tác giả của A Crazy Mind – một cộng đồng chia sẻ về tâm lý học và chữa lành tinh thần có sức ảnh hưởng sâu rộng tại Việt Nam. Không chỉ đơn thuần là người viết, Thảo Thảo còn là người lắng nghe. Văn phong của cô mang đậm dấu ấn riêng: giản dị mà thấu cảm, mềm mại mà kiên định, sâu lắng mà không ủy mị. Những trang sách của Thảo Thảo là nơi người đọc tìm thấy bản thân mình giữa những dòng chữ tưởng chừng như viết cho người khác. Cô không viết như một nhà tư tưởng hay cố gắng đưa ra giải pháp nào đó, mà đơn giản là chia sẻ – chia sẻ thật lòng, thật nhẹ và thật thật – như cách một người bạn tốt ngồi cạnh bạn trong lúc yếu lòng nhất.
Mô tả tóm tắt :
Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc theo một cách nào đó không kể một câu chuyện cụ thể, mà là hành trình miên man, đứt đoạn nhưng đầy chân thành của một người trẻ trong quá trình đi qua tổn thương. Mỗi chương sách là một mảnh ký ức, một cảm xúc bị giấu kín, hay một câu hỏi không lời đáp trong hành trình đối thoại với chính mình. Ở đó, người đọc có thể bắt gặp cảm giác đau đáu sau một cuộc chia tay, nỗi cô đơn dằng dặc khi trưởng thành, hay những giây phút bình yên hiếm hoi giữa đời sống bộn bề. Thảo Thảo không cố gắng tô vẽ hạnh phúc như một đích đến rực rỡ, cô chỉ nhẹ nhàng nhắn nhủ rằng, dù hiện tại có tăm tối đến đâu, vẫn luôn có một cách nào đó để ta tìm thấy ánh sáng của riêng mình – một thứ hạnh phúc không quá xa vời, nhưng vừa vặn với trái tim đang học cách yêu thương trở lại.
Tác phẩm như một luồng ánh sáng âm ỉ len lỏi qua những vết nứt trong tâm hồn người đọc. Nó không chói lòa, không mang tính kịch tính hay giật gân, nhưng khiến người ta lặng đi sau mỗi trang viết. Có điều gì đó rất thật, rất người, rất dịu dàng trong cách Thảo Thảo dùng ngôn ngữ để ôm ấp nỗi buồn, để dỗ dành tổn thương. Cô không cố gắng "trị liệu" người đọc theo kiểu "hãy mạnh mẽ lên", mà đơn giản là thừa nhận rằng: đau là thật, buồn là thật, nhưng vượt qua nó cũng là một khả năng thật.
Thảo Thảo viết như thì thầm vào những đêm dài không ngủ. Viết như một ai đó đã từng gục ngã, từng dằn vặt, nhưng vẫn chọn cách đứng dậy để tiếp tục sống đẹp hơn. Có thể nói, cuốn sách này không hẳn giúp người ta hết buồn, nhưng nó giúp người ta bớt cô đơn – và có lẽ đó chính là điều kỳ diệu nhất.
Một, hãy chấp nhận mình đã từng tổn thương. Không cần phủ nhận hay né tránh nỗi buồn, vì chính những đau đớn ấy mới giúp ta hiểu mình hơn, hiểu người hơn. Việc thừa nhận tổn thương không khiến ta yếu đuối, mà là bước đầu tiên để chữa lành.
Hai, không phải lúc nào cũng cần mạnh mẽ. Có những ngày ta chỉ cần sống chậm lại, cho phép bản thân mệt mỏi, khóc lóc hay vỡ vụn. Bởi vì mạnh mẽ thật sự không phải là không đau, mà là dám đối diện với nỗi đau ấy.
Ba, hãy tử tế với bản thân như cách ta từng muốn ai đó làm với mình. Hạnh phúc không nằm ở việc có người khác làm mình vui, mà bắt đầu từ cách ta đối xử với chính mình: dịu dàng, kiên nhẫn và bao dung.
Bốn, tình yêu không phải là cứu rỗi duy nhất. Có những mối quan hệ tưởng như là tất cả, nhưng khi kết thúc, ta vẫn có thể sống tốt, thậm chí sống đẹp hơn. Bởi vì tình yêu quý giá nhất là tình yêu dành cho chính mình.
Năm, hãy tin rằng mình xứng đáng với những điều tốt đẹp. Dù quá khứ có ra sao, dù bạn từng thất bại bao nhiêu lần, thì bạn vẫn xứng đáng được yêu, được hạnh phúc – theo cách của riêng bạn.
“Có những mảnh ký ức nằm im lìm như ngọn cỏ mùa đông, tưởng chừng đã chết nhưng chỉ cần một tia nắng nhỏ là bừng lên cả một cánh đồng xanh”.
“Chúng ta ai cũng từng nghĩ mình không thể vượt qua một điều gì đó. Nhưng thời gian luôn có cách chữa lành, ngay cả khi ta chẳng nhận ra”.
“Mỗi người đều mang trong mình một cuộc chiến thầm lặng. Hãy nhẹ nhàng với chính mình, như cách ta từng mơ được người khác đối xử”.
“Không ai mãi yếu đuối, chỉ là có lúc, ta cần nghỉ ngơi trong đau đớn để rồi bước tiếp bằng đôi chân vững vàng hơn”.
Link mua sách :
Gợi ý sách cùng thể loại