Đi qua hoa cúc
Đi qua hoa cúc
Nguyễn Nhật Ánh là một trong những nhà văn nổi tiếng nhất Việt Nam, đặc biệt với dòng văn học dành cho thiếu nhi và tuổi mới lớn. Sinh năm 1955 tại Quảng Nam, ông đã gắn bó hơn nửa cuộc đời mình với những trang sách viết về tuổi thơ, tình bạn, tình yêu trong sáng và những cảm xúc giản dị nhất của con người.
Văn phong Nguyễn Nhật Ánh mộc mạc mà lấp lánh, nhẹ nhàng nhưng lắng sâu, như tiếng thở dài của những kỷ niệm cũ, như tiếng cười trong veo trong những ngày tuổi trẻ. Mỗi câu chuyện của ông đều thấm đẫm một vẻ đẹp vừa ngọt ngào vừa man mác buồn, khiến người đọc như được trở về những năm tháng thuần khiết nhất trong đời mình.
Đi qua hoa cúc là một trong những tác phẩm đặc sắc của ông, không chỉ đơn giản là câu chuyện về tuổi học trò mà còn là hành trình bước qua ranh giới mong manh giữa thơ ngây và trưởng thành, giữa những ảo mộng ngọt ngào và sự thực đôi khi phũ phàng của đời sống.
Mô tả tóm tắt :
Đi qua hoa cúc là câu chuyện được kể qua góc nhìn của một cậu bé tuổi mới lớn, sống trong một ngôi nhà vắng cha, nơi mẹ cậu – một người đàn bà đẹp và hiền dịu – ngày ngày lặng lẽ gánh vác mọi nỗi lo toan. Trong thế giới nhỏ bé ấy, cậu bé lớn lên giữa những bông hoa cúc vàng rực rỡ, giữa những trò chơi ngây ngô và những giấc mơ trong trẻo nhất.
Mùa hè ấy, một mùa hè đặc biệt, cuộc đời cậu bắt đầu đổi thay khi dì Hường – người em họ của mẹ – xuất hiện. Dì Hường xinh đẹp, dịu dàng, mang theo một luồng gió mới đến căn nhà nhỏ, cũng đồng thời đánh thức những cảm xúc đầu đời trong trái tim cậu bé. Tình cảm thầm kín, ngây ngô nhưng mãnh liệt ấy đã đẩy cậu vào một thế giới khác, nơi mà những xúc cảm yêu thương lẫn giận hờn, hy vọng lẫn tuyệt vọng, trở nên phức tạp và day dứt hơn bao giờ hết.
Nhưng mùa hè không kéo dài mãi, cũng như hoa cúc rồi cũng sẽ tàn. Khi dì Hường rời đi, cậu bé buộc phải học cách chấp nhận mất mát, học cách giấu những yêu thương không thể thốt nên lời, học cách lớn lên giữa muôn vàn ngọt ngào xen lẫn đắng cay.
Đi qua hoa cúc là hành trình đi qua mùa hè, đi qua những giấc mơ, và cũng là đi qua cả một thời tuổi thơ vĩnh viễn không trở lại.
Không giống những câu chuyện vui tươi và tràn ngập tiếng cười khác của Nguyễn Nhật Ánh, Đi qua hoa cúc là một bản nhạc trầm, một khúc hát ngậm ngùi về sự trưởng thành. Đó là cuốn tiểu thuyết đậm đặc nỗi buồn, nhưng là nỗi buồn trong trẻo, như những giọt sương đọng trên cánh hoa cúc lúc ban mai.
Nguyễn Nhật Ánh đã rất tài tình trong việc phác họa những xúc cảm non nớt của một cậu bé khi đối diện với những rung động đầu tiên trong đời. Không ồn ào, không bi lụy, mọi thứ diễn ra chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng thấm sâu vào lòng người đọc như mạch nước ngầm chảy mãi không thôi.
Mỗi chi tiết trong câu chuyện đều đẹp một cách tinh tế: đó là hình ảnh những đóa hoa cúc rực vàng trong nắng hè, là tiếng cười trong trẻo của dì Hường, là cái nhìn trộm vụng về và trái tim thắt lại vì ghen tuông trẻ con. Những cảm xúc ấy được Nguyễn Nhật Ánh đặt cạnh nhau, đan xen nhau, tạo nên một bức tranh vừa đẹp đẽ vừa man mác buồn.
Khi đọc Đi qua hoa cúc, ta như được trở về với chính những năm tháng vụng dại của mình, nhớ lại những lần trái tim rộn ràng vì một ánh mắt, một nụ cười, hay lần đầu tiên cảm nhận nỗi đau vì một cuộc chia xa không thể níu giữ.
Và hơn hết, Đi qua hoa cúc không chỉ kể về chuyện tình đơn phương của một cậu bé, mà còn là câu chuyện về sự lớn lên: lớn lên trong những day dứt, lớn lên trong sự mất mát, lớn lên bằng cách học cách chấp nhận rằng có những điều chỉ có thể cất giữ trong lòng, như những đóa hoa cúc đã từng nở rộ rực rỡ trong ký ức.
Một, hãy trân trọng những xúc cảm đầu đời. Những cảm xúc ngây ngô, bối rối nhưng chân thành nhất của tuổi trẻ là món quà vô giá. Dù sau này có trải qua bao sóng gió, những rung động đầu tiên ấy vẫn luôn là điều tinh khôi nhất trong tâm hồn.
Hai, sự lớn lên đồng nghĩa với việc học cách chấp nhận mất mát. Không phải tất cả những yêu thương đều được đền đáp, không phải tất cả những ước mơ đều thành hiện thực. Học cách đối diện với nỗi buồn cũng là học cách trưởng thành.
Ba, tuổi thơ luôn là vùng đất đẹp đẽ nhất trong ký ức. Dù có đi xa đến đâu, dù cuộc đời có đổi thay ra sao, những mùa hè rực nắng, những đóa hoa cúc vàng óng, những ánh mắt vụng về sẽ mãi là nơi để ta tìm về.
Bốn, tình yêu không chỉ là những lời tỏ bày. Có những tình yêu lặng lẽ nở hoa trong lòng người, không cần thổ lộ, không cần hồi đáp, nhưng vẫn mãi là niềm thương nhớ dịu dàng trong suốt cuộc đời.
Năm, ký ức là thứ không bao giờ tàn phai. Những con người đã từng bước qua đời ta, những mùa hoa đã từng nở rộ, dù đã xa, vẫn lưu giữ nguyên vẹn trong trái tim mỗi người, như một phần không thể tách rời của chính bản thân ta.
"Người ta chỉ trưởng thành sau những mùa hè buồn."
"Có những người chỉ đi ngang qua đời ta một lần, nhưng để lại những thương nhớ suốt cả một đời."
"Tuổi thơ giống như cánh đồng hoa cúc. Ta có thể chạy băng băng qua nó, nhưng sẽ chẳng bao giờ có thể quay trở lại."
"Đôi khi tình yêu chỉ là một ánh nhìn, một nụ cười – đủ để khiến trái tim non nớt khắc ghi suốt đời."
"Chúng ta lớn lên nhờ những vết thương, nhờ những lần mất mát không thể gọi thành tên."
Link mua sách :
Gợi ý sách cùng thể loại