Tự thương mình sau những tháng năm thương người
Tự thương mình sau những tháng năm thương người
Trí là một trong những cây bút trẻ nổi bật của dòng văn học tản văn Việt Nam đương đại. Anh được biết đến qua những bài viết chia sẻ trên mạng xã hội với giọng văn nhẹ nhàng, trầm tĩnh nhưng luôn chất chứa nhiều suy tư sâu sắc về cảm xúc con người. Dưới ngòi bút của Trí, những nỗi buồn trở nên dịu dàng hơn, những tổn thương có thể được nhìn nhận như một phần tất yếu của hành trình trưởng thành. Không quá màu mè hay phô trương, văn chương của anh giống như một người bạn thầm lặng, kiên nhẫn ngồi cạnh người đọc trong những khoảnh khắc yếu lòng nhất. Với Tự thương mình sau những tháng năm thương người, Trí đã khẳng định khả năng chữa lành của ngôn từ – không cần cao giọng lý giải, chỉ cần thủ thỉ và đủ chân thành.
Mô tả tóm tắt :
Tự thương mình sau những tháng năm thương người là một cuốn sách như một bức thư dài gửi đến những tâm hồn đã từng tổn thương vì tình yêu, những người đã một lần quên mất mình để yêu người khác quá nhiều. Cuốn sách gồm những mảnh tản văn ngắn, không kể chuyện theo cốt truyện tuyến tính mà theo dòng cảm xúc – khi buồn bã, khi khắc khoải, khi giận dữ, khi tha thứ, và cuối cùng là khi học được cách quay về ôm lấy chính mình.
Trí không tô hồng nỗi đau, cũng không che giấu những góc tối của tâm hồn. Anh để độc giả thấy mình trong những đoạn viết: một lần chờ tin nhắn mãi không đến, một lần bước qua một người mà tim vẫn còn nặng, một đêm nằm khóc ướt gối chỉ vì nhớ. Nhưng bên cạnh những cơn đau là những khoảng lặng dịu dàng, nơi người ta học cách tha thứ – không chỉ cho người đã rời đi, mà quan trọng hơn là cho chính mình của những ngày yếu đuối.
Đọc Tự thương mình sau những tháng năm thương người giống như đi dưới một cơn mưa nhẹ, không ướt áo nhưng làm lòng người trĩu nặng. Trí không cố gắng làm bạn vui lên hay lạc quan hóa mọi điều, anh chỉ ngồi lại, thật lặng, và kể những câu chuyện giống như chính chúng ta đã từng trải qua. Sức mạnh của cuốn sách nằm ở sự đồng cảm – nó không ra lệnh phải mạnh mẽ, mà cho phép bạn được yếu mềm, được buồn, được thất vọng.
Câu chữ của Trí không phải để dạy, mà để lắng nghe. Anh viết như một người từng trải, từng ngồi lặng trong đêm với trái tim rạn vỡ, để nói rằng: bạn không cô đơn. Đôi khi, điều người ta cần không phải là lời khuyên, mà là một ai đó hiểu. Và cuốn sách này, trong lặng thầm, đã làm điều đó. Nó giúp người ta thôi dằn vặt vì quá khứ, thôi tự trách vì đã từng yêu sai cách, và bắt đầu hành trình yêu lại chính mình.
Một, hãy học cách dịu dàng với chính mình. Sau tất cả những lần yêu sai người, tin sai chỗ, điều ta cần nhất không phải là sự trách móc mà là một cái ôm từ chính bản thân. Mỗi vết thương đều cần được chạm nhẹ, không phải bị đào sâu thêm bởi dằn vặt.
Hai, tình yêu không nên là sự đánh đổi đến mức quên mất chính mình. Khi yêu quá nhiều, ta thường đặt người kia lên vị trí trung tâm và dần dần biến mất. Cuốn sách nhắc rằng, yêu ai cũng cần giữ lại một phần cho bản thân – phần mạnh mẽ, phần tỉnh táo, và phần xứng đáng được yêu thương trọn vẹn.
Ba, sự rời đi đôi khi là món quà. Không phải ai ở lại cũng tốt và không phải ai rời đi cũng xấu. Một mối quan hệ tan vỡ có thể chính là cơ hội để ta hiểu rõ mình hơn, để học cách đặt lại giới hạn, để biết điều gì nên giữ và điều gì nên buông.
Bốn, chữa lành là một hành trình cần thời gian và lòng kiên nhẫn. Không ai có thể quên đi ngay những kỷ niệm đã từng đẹp. Nhưng từng ngày, bằng sự bao dung với chính mình, bằng những điều nhỏ bé ta tự làm cho bản thân, ta sẽ lại cười, sẽ lại tin.
Năm, tự thương mình không phải là ích kỷ, mà là điều cần thiết để sống một đời lành mạnh. Khi bạn học được cách yêu mình, bạn không còn phụ thuộc vào ai đó để thấy mình có giá trị. Bạn không cần ai ở lại mới cảm thấy đủ đầy. Và khi đó, mọi tình yêu bước đến sẽ chỉ là điều làm bạn hạnh phúc hơn – chứ không còn là cứu rỗi.
“Đôi khi, điều khiến ta đau không phải là người kia rời đi, mà là việc ta chưa học được cách rời xa chính người đó trong lòng mình.”
“Thương người là bản năng, thương mình là lựa chọn.”
“Có những nỗi buồn phải đi cùng ta một đoạn, thì ta mới đủ dũng cảm để bước tiếp.”
“Không ai có thể chữa lành bạn nếu chính bạn không học cách yêu lại mình.”
“Buông tay không phải vì không còn yêu, mà vì đã đến lúc phải thương lấy bản thân.”
“Trưởng thành là khi bạn không còn tìm người đến chữa lành, mà học cách làm điều đó cho chính mình.”
Link mua sách :
Gợi ý sách cùng thể loại
Ai rồi cũng khác
Hamlet Trương
Đi qua thương nhớ
Nguyễn Phong Việt
Hôm nay tôi thất tình
Hạ Vũ
Lối sống tối giản của người Nhật
Sasaki Fumio