Tàn ngày để lại
Tàn ngày để lại
Kazuo Ishiguro – một trong những cây bút vĩ đại của nền văn chương Anh đương đại, là người mang trong mình dòng máu Nhật nhưng lại sống, viết và tư duy bằng tinh thần Anh quốc. Ông sinh năm 1954 tại Nagasaki, Nhật Bản, và chuyển đến Anh năm sáu tuổi. Với lối viết tinh tế, lặng lẽ và đầy chiều sâu, Ishiguro đã tạo nên một phong cách rất riêng biệt – nơi những điều chưa nói bao giờ cũng vang vọng hơn cả điều hiển lộ.
Các tác phẩm của ông thường xoáy sâu vào những ký ức mơ hồ, những khắc khoải muộn màng và sự giằng xé nội tâm. Với Tàn ngày để lại (The Remains of the Day), Kazuo Ishiguro đã giành giải Booker Prize năm 1989 và đưa tên tuổi mình trở thành một biểu tượng văn học của thế kỷ XX. Năm 2017, ông được trao giải Nobel Văn học với lời ca ngợi từ Viện Hàn lâm Thụy Điển rằng: “Ông đã khắc họa những ảo tưởng, ký ức và sự lãng quên trong lòng con người một cách thâm trầm.”
Mô tả tóm tắt :
The Remains of the Day (Tàn ngày để lại) là một chuyến hành trình nội tâm chậm rãi và thấm đẫm hồi ức, được kể qua lời của Stevens – một quản gia người Anh mẫu mực, sống trọn đời cho lý tưởng nghề nghiệp và sự tận tụy với chủ nhân. Truyện bắt đầu bằng chuyến đi dọc nước Anh của Stevens, nhưng đồng thời cũng là hành trình ngược dòng thời gian, trở về những năm tháng phục vụ trong dinh thự Darlington Hall – nơi từng là biểu tượng của quyền lực và chuẩn mực thượng lưu nước Anh trước chiến tranh.
Trong hành trình ấy, Stevens dần hé mở những ký ức tưởng như đã ngủ quên: sự gò bó của danh dự nghề nghiệp, những lần kìm nén cảm xúc cá nhân, và đặc biệt là mối quan hệ đầy tiếc nuối với bà Kenton – người quản gia phụ từng ở bên ông suốt nhiều năm. Ẩn dưới sự bình thản là một trái tim chưa từng cho phép mình sống thật, và một đời người cứ thế trôi qua trong lặng lẽ.
Cuốn sách là một bản giao hưởng trầm buồn về sự hy sinh, nỗi tiếc nuối và khát vọng được một lần sống thật với chính mình.
The Remains of the Day là một áng văn chương mang vẻ đẹp tĩnh lặng như sương mù buổi sớm trên cánh đồng nước Anh – nơi từng giấc mơ không thành, từng lời chưa nói đều hóa thành sợi khói mong manh bay trong gió. Câu chuyện của Stevens không chỉ là bi kịch cá nhân mà còn là tiếng vọng của một thời đại đã lùi xa – nơi những giá trị như danh dự, bổn phận và sự trung thành được đặt cao hơn chính cảm xúc của con người.
Kazuo Ishiguro vẽ nên một nhân vật không hoàn hảo nhưng đầy nhân tính. Stevens sống trong niềm tin rằng, bằng cách chôn vùi bản thân vào lý tưởng nghề nghiệp, ông đã làm điều đúng đắn. Nhưng càng về sau, độc giả càng nhận ra sự xót xa, khi sự kiềm chế ấy đã đánh đổi bằng những điều quý giá nhất: tình yêu, sự cảm thông, và một đời sống trọn vẹn.
Tác phẩm như một lời thì thầm buồn bã về thời gian – thứ không bao giờ quay trở lại, và ký ức – thứ có thể chữa lành hoặc làm tổn thương tùy cách ta gìn giữ nó. Trong từng trang viết, Ishiguro khiến người đọc như lạc vào một căn phòng cổ, nơi từng đồ vật, từng cái nhìn, từng khoảng lặng đều mang theo âm vang của những điều không thể gọi thành lời.
Một, hãy sống trọn vẹn với cảm xúc của mình. Đừng để sự dè dặt, khuôn phép hay danh dự che khuất những rung động chân thành. Stevens đã đánh mất tình yêu vì luôn sống trong giới hạn của vai trò được giao.
Hai, đừng để bổn phận trở thành cái cớ để né tránh chính mình. Có những bổn phận chỉ là lớp vỏ để che giấu sự sợ hãi đối diện với cuộc đời. Tinh thần trách nhiệm là đáng quý, nhưng sống là để cảm nhận, không phải để giam mình.
Ba, ký ức không chỉ là những điều đã qua, mà là tấm gương phản chiếu hiện tại. Cách ta nhìn lại quá khứ cho thấy ta đã thay đổi ra sao, và điều gì thực sự quan trọng trong đời mình.
Bốn, hãy trân trọng những khoảnh khắc nhỏ bé. Đôi khi, một ánh mắt, một lời nói giản đơn lại là điều mà ta ghi nhớ mãi. Đừng chờ đợi những điều lớn lao, vì ý nghĩa thường ẩn trong những điều bình dị nhất.
Năm, đừng để một đời người chỉ còn là "tàn ngày để lại". Hãy sống để không nuối tiếc, để khi nhìn lại, ta có thể mỉm cười với những gì mình đã chọn, đã yêu và đã sống.
"Chúng ta không thể làm lại quá khứ, nhưng có thể học cách sống tốt hơn với phần còn lại của một ngày."
"Phẩm giá, tôi cho rằng, không phải là điều gì đó dễ dàng để định nghĩa."
"Thật đáng buồn khi những khoảnh khắc có ý nghĩa nhất trong đời người thường chỉ hiện lên như làn sương trong những ngày muộn màng."
"Nếu một ngày có thể bị đánh mất chỉ vì ta do dự nói ra điều mình cảm nhận, thì một đời người cũng có thể trôi qua như thế."
Link mua sách :
Gợi ý sách cùng thể loại