Thời niên thiếu của anh và em
Thời niên thiếu của anh và em
Cửu Nguyệt Hy – một cái tên đã khắc sâu vào trái tim của độc giả yêu văn chương đương đại Trung Quốc, đặc biệt là những ai từng đi qua những ngày tháng tuổi trẻ với tất cả nồng nhiệt và bỡ ngỡ. Sinh ra và lớn lên tại Trung Quốc, Cửu Nguyệt Hy không chỉ là một nhà văn, mà còn là người kể chuyện có khả năng nắm bắt những cảm xúc tinh tế nhất, những cơn gió nhẹ lướt qua trái tim người đọc bằng giọng văn dịu dàng nhưng cũng vô cùng ám ảnh.
Văn phong của cô được ví như một chiếc gương trong veo soi chiếu những ngóc ngách trong tâm hồn – nơi có nỗi cô đơn, sự tổn thương, lòng khát khao yêu thương và cả những vết sẹo của quá khứ chưa kịp lành.
Cửu Nguyệt Hy viết bằng trái tim – một trái tim đã từng run rẩy vì mất mát, từng tin yêu một cách mù quáng, và từng hy vọng một cách tuyệt vọng. Chính điều đó khiến cho những nhân vật của cô sống động, thật như thể họ đang thở trong từng trang sách, và ta – người đọc – không thể không yêu, không thể không day dứt.
Mô tả tóm tắt :
Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu học trò, mà là bản hòa ca của bóng tối và ánh sáng, của giông tố và yên bình, của nỗi đau và hy vọng. Tác phẩm mở đầu bằng một bối cảnh quen thuộc nhưng đầy ám ảnh: những năm tháng trung học – nơi những đứa trẻ đang cố gắng tìm chỗ đứng cho mình giữa xã hội, giữa định kiến, giữa áp lực và cả sự bạo lực ngầm trong trường học. Ở đó, Trần Niệm – một cô gái nhạy cảm, thông minh và luôn khao khát thoát khỏi thực tại ngột ngạt, đã gặp Trần Tiêu – một chàng trai bất cần, ngông cuồng, sống bên lề xã hội với quá khứ phức tạp và những vết thương không tên.
Sự gặp gỡ giữa hai con người tưởng chừng không liên quan ấy lại chính là khởi điểm cho một hành trình trưởng thành đầy đau đớn nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ. Khi thế giới quay lưng lại với họ, khi tất cả dồn ép đến mức không thể thở, họ tìm thấy nhau – như ánh sáng duy nhất trong bóng tối mịt mùng. Trần Tiêu dùng tất cả bản năng để bảo vệ Trần Niệm, còn Trần Niệm dốc cạn lòng tin để tin vào một người mà cả thế giới cho là vô dụng.
Giữa những hành lang trường học lạnh lẽo, những đêm mưa xối xả, những lần bị vùi dập bởi định kiến xã hội, tình yêu giữa họ không phô trương mà lặng lẽ như dòng nước ngầm, âm thầm nhưng mạnh mẽ. Tác phẩm khép lại bằng một cái kết không hoàn toàn viên mãn, nhưng lại đầy sức sống – như chính cuộc đời, luôn là tổng hòa của những điều chưa trọn vẹn.
Khi lật từng trang của Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em, người ta không chỉ đọc, mà là cảm. Cảm từng tiếng thở dài của nhân vật, từng nỗi đau thắt lòng, từng khoảnh khắc mà trái tim như nghẹn lại vì bất lực. Trần Niệm là hình ảnh thuần khiết của những đứa trẻ bị thế giới này làm tổn thương – cô đơn, mong manh, và luôn sống trong nỗi sợ hãi bị loại bỏ. Trong khi đó, Trần Tiêu là tất cả những gì gai góc nhất, dữ dội nhất, phản kháng nhất – một cánh chim hoang lạc lối, nhưng vẫn luôn âm thầm bảo vệ một điều gì đó đẹp đẽ.
Cửu Nguyệt Hy không xây dựng một câu chuyện tình yêu màu hồng, mà là một tình yêu đầy nước mắt, máu, và cả những vết bầm trên thân thể lẫn tâm hồn. Nhưng chính sự chân thật ấy mới khiến tình yêu giữa họ trở nên rực rỡ – bởi nó đến từ tận cùng khổ đau, và vượt lên tất cả.
Tác phẩm không chỉ nói về tình yêu. Nó nói về bạo lực học đường, về sự bất lực của hệ thống giáo dục, về khoảng cách giữa người lớn và thanh thiếu niên, về những định kiến đã khiến bao tâm hồn non trẻ bị vùi dập. Và giữa tất cả những hỗn loạn ấy, tình yêu giữa hai nhân vật chính trở thành một nốt lặng dịu dàng, một mái nhà trú ẩn, một cánh cửa mở ra cho nhau chút ấm áp giữa mùa đông dài vô tận.
Đọc cuốn sách này, người ta không thể không tự hỏi: phải chăng tình yêu, dù mong manh đến đâu, vẫn có thể là phép màu cứu rỗi những tâm hồn lạc lối?
Một, tình yêu không cứu rỗi được thế giới, nhưng có thể cứu rỗi một con người. Tình yêu giữa Trần Niệm và Trần Tiêu không ồn ào, không khoa trương, thậm chí nhiều khi còn vụng về và sai lệch. Nhưng chính tình yêu ấy, trong bối cảnh ngột ngạt và tăm tối, lại trở thành điểm tựa cho hai tâm hồn đang bên bờ gãy vỡ. Nó không làm thế giới thay đổi, không xóa đi cái ác hay sự bất công, nhưng nó đủ lớn để gìn giữ sự sống còn, để một người có thể tiếp tục đi tiếp, để một người khác học cách tin vào chính mình. Và như thế, tình yêu đã trở thành phép màu – nhỏ bé nhưng mãnh liệt.
Hai, mỗi đứa trẻ đều cần được lắng nghe và thấu hiểu trước khi bị tổn thương bởi sự thờ ơ
Trần Niệm là hình ảnh điển hình cho một đứa trẻ giỏi giang nhưng cô độc. Không ai thực sự hiểu cô, không ai đứng về phía cô. Họ chỉ nhìn vào điểm số, vào thái độ học tập, vào những khuôn mẫu áp đặt. Nhưng đứa trẻ ấy – dù mạnh mẽ đến đâu – cũng vẫn chỉ là một trái tim yếu ớt, dễ tổn thương. Nếu không được lắng nghe, nếu bị bỏ rơi trong thế giới của riêng mình, sớm muộn gì chúng cũng sẽ vỡ vụn. Tình yêu và sự thấu hiểu không phải là phần thưởng – chúng là điều kiện để một đứa trẻ được lớn lên đúng nghĩa.
Ba, ánh sáng luôn tồn tại, ngay cả khi ta lạc trong bóng tối – chỉ cần không từ bỏ việc tìm thấy nó
Thế giới của Trần Tiêu là một thế giới của bạo lực, của sự lạnh lẽo, của việc phải học cách sống sót một mình. Nhưng rồi, Trần Niệm bước vào như một vệt sáng yếu ớt. Cô không cứu cậu, không biến cậu thành một người hoàn hảo – nhưng cô cho cậu lý do để cố gắng, để làm người tốt. Bóng tối trong truyện không phải là thứ có thể xóa bỏ ngay lập tức, nhưng nhờ tình yêu và niềm tin, nhân vật đã học được cách lần mò từng chút một để đi ra khỏi nó. Và như thế, họ đã tìm được ánh sáng của riêng mình.
Bốn, mỗi vết thương, dù đau đến đâu, cũng có thể là nơi ánh sáng len vào nếu ta đủ can đảm mở lòng
Những tổn thương mà hai nhân vật chính mang theo không phải là điều dễ chữa lành – đó là hậu quả của cả một hệ thống giáo dục, của gia đình, của xã hội. Nhưng điều kỳ diệu là, chính vết thương ấy lại trở thành điểm giao nhau của hai tâm hồn đồng điệu. Khi họ đủ can đảm để không chạy trốn khỏi nỗi đau, để nhìn vào sự yếu đuối của bản thân và người khác, họ đã mở ra một cánh cửa – nơi tình yêu, sự cảm thông và lòng vị tha có thể len vào. Vết thương không biến mất, nhưng nó trở nên dịu dàng hơn, ấm áp hơn.
Năm, trưởng thành là khi ta học được cách tha thứ – cho người khác, và cho chính mình
Cuối cùng, điều lớn lao nhất mà Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em dạy chúng ta không phải là cách yêu, mà là cách trưởng thành. Trưởng thành không đến từ việc biết chịu đựng, cũng không đến từ việc mạnh mẽ cứng cỏi. Nó đến từ khoảnh khắc ta tha thứ – cho người đã làm tổn thương ta, cho thế giới đã bất công với ta, và đặc biệt là cho chính ta – những sai lầm, những yếu đuối, những phút chốc buông xuôi. Tha thứ là điều khó khăn nhất, nhưng cũng là điều giải thoát nhất, để rồi từ đó, ta có thể tiếp tục bước đi, một cách nhẹ nhàng hơn.
“Cậu bảo vệ thế giới, còn tớ bảo vệ cậu.”
“Thời niên thiếu giống như một cơn mưa rào, dù cho bị cảm lạnh vì dầm mưa, bạn vẫn muốn quay lại để được tắm mưa lần nữa.”
“Tớ biết cậu không có cách nào thay đổi thế giới này, nhưng cậu là một phần thế giới của tớ.”
“Chúng ta đều từng trải qua một khoảng thời gian như thế: quá cô đơn, quá yếu đuối, quá bất lực. Nhưng may thay, chúng ta đã không bỏ rơi nhau.”
“Nếu có kiếp sau, tớ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, đi học, có bạn bè, có cậu, không phải trải qua những điều này nữa.”
“Có những người đến bên bạn trong khoảng thời gian tuyệt vọng nhất, không phải để kéo bạn lên khỏi vực thẳm, mà là để ngồi đó với bạn.”
“Tớ không cần cả thế giới hiểu tớ, chỉ cần cậu hiểu tớ là đủ rồi.”
“Thế giới này xấu xa như vậy, ai mà biết được chuyện tốt sẽ xảy ra vào lúc nào.”
“Người yếu đuối không có tư cách khóc.”
“Không ai sinh ra đã là rác rưởi cả.”
“Cậu là ánh sáng trong thế giới đầy bóng tối của tớ.”
“Hồi ức đẹp đẽ nhất, là có một người cùng cậu đi qua năm tháng tối tăm.”
Link mua sách :
Gợi ý sách cùng thể loại